Cảm nghĩ về cô giáo – mẹ của em ở trường

Cảm nghĩ về cô giáo – mẹ của em ở trường

Hướng dẫn

Có những lúc, tôi chợt nhớ đến quá khứ. Trong đôi mắt thơ dại của tôi, cuộc đời là một khúc hát, du dương trầm bổng cứ trôi đi mãi, chỉ để lại trong tôi những kỉ niệm buồn vui. Và tôi nhớ tới các thầy, các cô giáo đã từng dạy dỗ dìu dắt tôi. Trong số đó có một cô giáo rất dịu dàng và cũng là người mẹ thứ hai của tôi, đó là cô Loan, dạy tôi hồi lớp năm.

Cứ mỗi sớm mai tới trường, tôi đã thấy cô đứng đó với chiếc áo dài mầu xanh tự lúc nào. Cô luôn đến sớm để đón chúng tôi với nụi cười trên môi. Cô bốn mươi lăm tuổi nhưng cô còn rất trẻ. Mái tóc dài ống ả được cô khéo léo cặp ra đằng sau, để lộ khuôn mặt trái xoan duyên dáng và phúc hậu. Đôi mắt to, trong sáng, luôn mở to dưới cặp lông mày lá liễu, nhìn chúng tôi với ánh mắt trìu mến và độ lượng. Chiếc mũi tuy không cao nhưng rất phù hợp với khuôn mặt của cô. Đôi môi đỏ thắm, mỏng như cánh hoa hồng, luôn nở nụ cười duyên dáng với hàm răng trắng bóng. Cô có dánh người thanh mảnh và những bước đi nhanh nhẹn. Tính cô thẳng thắn, nghiêm nghị nhưng cũng rất vui vẻ. Cô luôn tận tâm, tận lực, luôn dìu dắt, chỉ mong mai sau chúng tôi sẽ trở thành những công dân có ích cho xã hội. Trong giờ học, những bạn nào không chú ý lắng nghe, nhìn ra ngoài hay gục mặt xuống bàn là cô nhắc nhở ngay, có khi còn bắt đứng lên nhắc lại lời cô giảng hay ý kiến phát biểu xây dựng bài của bạn. Những lúc rảnh rỗi, cô thường kể chuyện cho chúng tôi nghe. Cả lớp cười vang khi nghe cô kể những mẩu truyện vui, lý thú. Cô không chỉ chăm sóc chúng tôi mà còn quan tâm tìm hiểu các bạn gặp hoàn cảnh khó khăn, luôn tạo điều kiện về vật chất lẫn tinh thần. Cô luôn giúp đỡ các đồng nghiệp và các thầy cô giáo khác cũng sẵn sàng giúp đỡ cô. Mỗi lần đi họp về bố mẹ em lại hết lời khen ngợi về thái độ và năng lực giảng dạy của cô. Bố mẹ tôi rất yên tâm khi tôi được cô dìu dăt để tìm con đường học tập tốt nhất. Nghe cô đọc thơ thật là thích: lúc thì cao vút như tiếng họa mi buổi sớm mai, lúc thì đầm ấm, thiết tha. Nghe thơ em cảm thấy như nhà thơ Trần Đăng Khoa đã viết: “Nghe thơ em thấy đất trời đẹp ra”. Hàng ngày, cô luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt trìu mến.

Nhưng một lần cô gọi tôi lên bảng kiểm tra, hôm đó tôi quá mải chơi nên chưa làm bài tập. Cô phạt tôi điểm một. Tôi xấu hổ trở về bàn và ngồi phịch xuống. Ngước lên nhìn cô tôi thấy nét mặt cô rất buồn, nhìn tôi với vẻ trách móc. Ngay chiều hôm đó cô đến nhà tôi nhắc nhở, hỏi han và tranh thủ giảng cho tôi những bài tôi chưa giải được. Nhờ có sự kèm cặp liên tục của cô nên tôi tiến bộ rõ rệt về môn toán. Tôi nhớ lại những ngày tập viết với cô. Chữ tôi sấu cộng thêm tính cẩu thả nên thường bị điểm kém. Trong 2000 giờ những giờ học sau cô quan tâm tới nhiều hơn. Cô dạy tôi từng chữ, từng nét. Tuy bàn tay cô gầy guộc nhưng tôi vẫn thấy ấm áp và chan chứa tình thương. Bàn tay ấy đã chịu khó kiên nhẫn trao cho chúng tôi những kiến thức để làm hành trang bước vào đời.

Vẳng đâu đây lời một bài hát “Mẹ của em ở trường là cô giáo mến thương..” Vâng! Đúng vậy. Làm sao tôi quên được người mẹ đã mở cánh của tâm hồn mình đón ánh hào quang của cuộc đời: Cô Loan.

Có thể bạn quan tâm

Xem thêm:  Văn lớp 8: Phân tích bài thơ "Nước Đại Việt ta" hay ngắn gọn
Nhận thông báo qua email
Nhận thông báo cho
guest
0 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
DMCA.com Protection Status