Em hãy tả em bé đang tập đi – Văn 6
Hướng dẫn
Ngày trước mỗi lần đi học về, tôi thường tót ngay sang nhà cậu bạn hàng xóm chơi. Nhưng từ khi mẹ sinh bé Bi, lúc nào tôi cũng muốn ở nhà chơi với cậu em đáng yêu này.
Bé Bi bây giờ đã được mười bốn tháng tuổi. Thực ra tên của em là Khánh Quân, nhưng vì cu cậu rất bụ bẫm, nên được mọi người đặt cho biệt danh là Bi. Khuôn mặt Bi bầu bĩnh, yêu ơi là yêu. Ai đến nhà tôi chơi cũng thích vuốt má em. Những lúc như thế, cu cậu lại phụng phịu, ngúng nguẩy, trông càng đáng yêu. Nhưng ấn tượng nhất ở chú bé là đôi mắt tròn, đen, sáng long lanh. Lúc nào đôi mắt ấy cũng mở to như để khám phá thế giới xung quanh.
Tôi thường nghe mọi người nói rằng: “Ba tháng biết lẫy, bảy tháng biết bò, chín tháng lò dò biết đi”, và tôi trông ngóng từng ngày xem cu Bi nhà mình có đúng như thế không. Nhưng cu cậu có vẻ không thích giống những đứa trẻ khác. Mới hai tháng, cậu ta đã biết tự lật mình trong sự ngạc nhiên của mọi người, sự thích thú của tôi. Nhưng bảy tháng rồi mà chả thấy cu cậu bò gì cả, lúc nào cũng chỉ trườn trườn, chứ nhất định không chịu nhấc đầu gối lên. Tôi đã rất buồn. Một ngày, khi tôi đi học về, cu cậu từ trong nhà, bò ngay ra cửa đón tôi. Tôi ngạc nhiên vô cùng. Và gần như là cùng lúc biết bò, Bi cũng chập chững biết đi.
Tôi nhớ mãi, lần đầu tiên Bi đứng lên, bám vào thành giường. Đôi bàn tay nhỏ xíu, bám chặt lấy thành giường, rướn từng bước chân trong tiếng vỗ tay ầm ĩ của tôi và lời động viên của bà. Tôi thì lo Bi ngã, nhưng cậu bé dường như chả băn khoăn gì, chỉ thấy sự háo hức của đứa trẻ lần đầu tiên tự bước đi mà không cần ai giữ. Những bước đi đầu tiên của bé loạng choạng như một ông say rượu. Mới đầu, bé chỉ đi được hai, ba bước. Bố mẹ thường đưa tay cho bé bám để bé đỡ sợ. Nhưng có vẻ như cậu ta vẫn thích tự bám váo thành giường, vịn tay vào ghế, tự lần đi hơn. Rồi có lúc, hứng lên, nó bỏ tay ra và đi một mạch mấy bước liền, người lảo đảo, xiêu vẹo. Nhiều lần, bé ngã, ngồi phịch xuống đất. Bi vừa mếu vì đau, nhưng rồi lại toét miệng ra cười ngay. Nụ cười trẻ thơ hồn nhiên, để lộ ra vài chiếc răng vừa mọc trông đến là ngộ. Bi rất thích được tôi dắt đi khắp sân. Khi đó, những bước đi của bé chắc chắn hơn rất nhiều. Những lúc tự đi, nhiều khi bé mỏi chân, tự ngồi xuống hai tay chống vào đầu gối trông rất ra dáng người lớn. Bi là một cậu bé vô cùng hiếu động. Không lúc nào là em chịu ngồi yên. Khi đi vững một chút, cậu bé đã cầm đủ thứ đi ngoài sân. Khi thì cái tô-vít, khi thì cái ghế giặt đồ của bà. Mọi người luôn phải theo sau em những khi em tập đi. Có những lần, nhìn thấy chú mèo đang nô với cuộn len ngoài sân, thích chí, Bi đứng dậy, bước thật nhanh tới chỗ con mèo, bị nhíu chân, ngã oạch ngay giữa sân. Cu cậu òa lên khóc vì đau. Nhưng tưởng rằng sau lần đó, Bi sẽ không dám đi nữa. Nhưng trẻ con nhanh quên, cu cậu lại vẫn thích đi như thường. Từ khi biết đi Bi không thích mọi người bê nữa. Dường như với cậu bé, biết đi là bài học đầu tiên em tự làm được cho mình.
Bi là thành viên bé nhất và ngộ nghĩnh nhất trong nhà. Nhìn những bước đi chập chững của em, tôi thấy yêu kì lạ. Hình ảnh em, những nụ cười, những giọt nước mắt ấy tôi sẽ giữ mãi và sẽ kể lại khi nào Bi lớn.
Tags:Văn 6
Theo Vanmauvietnam.com