Ghi Lại Cảm Xúc Khi Gặp Lại Bố Mẹ Sau Bao Ngày Xa Cách

Đề bài: Ghi Lại Cảm Xúc Khi Gặp Lại Bố Mẹ Sau Bao Ngày Xa Cách

Bài làm

Nằm gọn trong lòng mẹ, tôi vẫn còn chưa dám ngỡ đây là sự thật. Một sự thật mà tôi hằng ước ao, hằng khát khao biết bao nhiều tháng ngày qua.

Mẹ. Lòng mẹ ấm áp quá. Đúng là khi đánh mất thứ gì người ta mới cảm thấy thứ đó quan trọng biết nhường nào. Hơn nữa, đây lại là mẹ. Là vòng tay ấm áp thiêng liêng của mẹ. Là những nụ cười, những ánh mắt yêu dấu hiền từ của mẹ. Mẹ đã trở về thực sự rồi đấy ư? Đã qua hai ngày được ở bên mẹ mà thỉnh thoảng tôi vẫn còn tự hỏi mình câu hỏi ngớ ngẩn này.

Gia đình tôi bị mất mẹ trong một trận bão lụt cách đây hơn mười năm. Khi ấy tôi còn là một đứa trẻ suốt ngày lẵng nhẵng bám theo chân mẹ. Trận bão đến bất ngờ, cuốn trôi hết mọi thứ trong nhà, trong thôn xóm, cuốn theo cả người mẹ yêu dấu của tôi. Những tưởng mẹ đã ra đi mãi mãi giống như những người khác sấu xố trong làng. Cả gia đình tôi đau xót tìm mẹ bao lâu mà không thấy tung tích, cũng chẳng thấy xác. Tôi nhớ hình ảnh đớn đau, vật vã của bà ngoại cứ khóc ròng rã ngất lên ngất xuống bao ngày vì thương nhớ con không biết còn sống hay đã chết. Lúc ấy, tôi còn quá bé để hiểu về cái chết, chỉ thấy mỗi ngày không có mẹ, tôi đều khóc với bố đòi mẹ. Bố cũng chỉ biết ôm tôi vào lòng vỗ về nín đi con. Hình như có giọt nước mắt của bố giỏ xuống trên vai tôi. Rồi ngày qua ngày, mọi người trong dân làng ai còn sống đều đã trở về, những ai đã ra đi mãi mãi cũng được tìm thấy xác. Chỉ còn lại mẹ tôi không biết sống chết ra sao. Bố thuê người tìm khắp nơi cũng chẳng thấy tung tích gì. Cả nhà đều tuyệt vọng và nghĩ rằng mẹ đã không còn nữa.

Thế rồi, ai cũng phải chấp nhận điều đau thương ấy. Suốt hơn mười năm qua đi, nỗi đau cũng nguôi ngoài dần. Dù nhiều khi tôi vẫn nhìn vào bức hình của mẹ. Thầm ước có một phép màu xảy ra. Mẹ sẽ đến bên tôi, ôm tôi vào lòng bàn đôi bàn tay gầy nhưng ấm áp vô cùng của mẹ… Tôi khóc vì thèm có hơi mẹ. Bố cũng vẫn luôn nhớ thương về mẹ. Có một vài lần bà con trong xóm giới thiệu cho bố đi bước nữa, nhưng bố không nghe. Bố bảo chưa quên được mẹ mà lấy người khác thì chỉ làm khổ người ta. Tôi cũng không hiểu nhiều lắm về chuyện này. Chỉ thấy rằng bố luôn tận tụy hi sinh vì con cái. Và hẳn là bố cũng đang nhớ mẹ nhiều lắm.

Xem thêm:  Giới thiệu đặc điểm của phong cách ngôn ngữ nghệ thuật trong văn học

Nỗi đau và tuyệt vọng những tưởng không còn chút ánh sáng hi vọng nào thì bất chợt mẹ lại quay trở về. Câu chuyện dài thật dài. Mẹ nói trong trận bão ấy, mẹ bị nước lũ cuốn trôi. May mắn dạt vào được cành cây, mẹ bấu víu cố trụ suốt ba ngày ba đêm. Cho tới khi nước lũ rút thì mẹ cũng kiệt sức vì đói, vì rét và cũng vì biết bao nhiêu suy nghĩ ngổn ngang trong đầu về gia đình mình. Mẹ ngã xuống. Khi tỉnh lại đã thấy mình trong bệnh viện. Mẹ không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Mẹ không nhớ lại được gì hết. Vậy là mẹ đã bị mất trí nhớ. Sau khi sức khỏe phục hồi, người ta thấy mẹ không có nơi nương tựa, cũng chẳng quen biết ai, và cũng không có cách nào để liên hệ về nhà được vì trên người mẹ không có giấy tờ tùy thân. Họ đành giữ mẹ lại và cho mẹ được làm bảo mẫu trong một trại trẻ mồ côi. Tại đây, mẹ sống ngày qua ngày với một cuộc sống mới. Thỉnh thoảng trong đầu thấp thoáng về những hình ảnh của gia đình. Và rồi, một ngày, mẹ lên cơn đau đầu nặng, mọi người trong trại đưa mẹ đi bệnh viện. Bác sĩ nói chứng mất trí nhớ của mẹ có dấu hiệu được phục hồi. Bằng lương tâm và y đức, mọi người trong ca phẫu thuật đã cố gắng hết sức mình để cứu lại trí nhớ cho mẹ. Kinh phí được các hội từ thiện hỗ trợ hoàn toàn. Mẹ may mắn lấy lại được ký ức của mình. Sau khi được xuất viện, mẹ vội vã tìm cách trở về nhà ngay lập tức.

Hôm ấy, trời mưa tầm tã, tôi đang loay hoay lấy tấm bạt che lúa cho bà nội khỏi ướt, bỗng có một người phụ nữ gõ cửa với vẻ hấp tấp, vội vàng. Dáng người cao cao gầy gầy, cặp mắt như đang khao khát điều gì đó mãnh liệt lắm. Trong nước mưa xối xả, tôi thấy quen quen nhưng không nhận ra đó là ai. Chẳng kịp chạy vào nhà, mẹ vội vàng ôm tôi mà khóc nức nở. Nước mưa hòa lẫn với nước mắt. Tôi cũng chẳng kịp phản ứng gì. Lòng run rợ vì chưa nhận ra đó là mẹ. Tôi vội đẩy người phụ nữ ấy ra, chạy vội vào nhà. Mẹ chạy theo gào thét trong nước mưa: Mẹ đây Hồng ơi! Mẹ Lam đây. Mẹ đã về rồi đây. Tôi sững sờ người. Không thể tin nổi đây là sự thật. Mẹ lần lượt kể lại chặng đường hơn mười lăm năm mẹ đã sống. Tôi lấy vội bộ quần áo của bà đưa mẹ mặc vì người mẹ đã ướt hết cả rồi. Lúc này tôi mới nhận ra rằng đây chính là người mẹ mà bao lâu nay cha con tôi vẫn ngày đêm mong nhớ. Hơn chục năm trời, tôi vẫn ước ao giây phút này như một phép màu của ông tiên trong chuyện cổ tích mà khi xưa mẹ từng kể. Có lẽ ông tiên ấy là có thật? Tôi ôm chặt lấy mẹ. Người mẹ gầy hơn xưa. Màu da cũng đen hơn. Duy chỉ có ánh mắt mẹ vẫn hiền từ, vẫn đầy yêu thương như vậy. Mẹ ôm tôi, hôn lên mái tóc tôi. Mẹ ngắm nghía con gái mẹ thật kỹ, thật lâu. Không có một từ ngữ nào có thể diễn tả được hết cảm xúc của hai mẹ con lúc này. Cái cảm giác nhận lại được thứ quan trọng nhất trong cuộc đời mình mà mình tưởng chừng như đã đánh mất mới thật sung sướng làm sao!

Bao lâu nay, sự cố gắng của tôi cuối cùng cũng đến ngày được đáp trả. Bố đi làm chưa về. Mẹ hỏi han về cuộc sống của gia đình trong mấy ngày qua. Mẹ bảo mẹ định một hai hôm nữa mới về, vì mẹ muốn nghe ngóng tình hình xem bố đã đi bước nữa chưa. Nếu bố đã có người khác rồi thì mẹ sẽ thôi chỉ tìm cách gặp riêng con thôi. Nhưng vì nhớ con quá, lòng mẹ nôn nóng không sao chịu được nên mẹ liều mình chạy ngay về đây. Cũng thật may vì bố đã là một người bố vĩ đại. Bố vẫn chờ đợi mẹ về. Bố bảo chừng nào chưa thấy xác mẹ thì chừng đó mẹ còn sống. Vậy nên bố cứ chờ. Nhiều đêm bố cũng khóc. Những giọt nước mắt của một người đàn ông từng trải thật đau đớn và tủi nhục làm sao. Đã đôi lần tôi muốn tìm cho bố một người khác thay thế mẹ. Vì dù sao mọi sự hi vọng về mẹ đã không còn. Nhưng bố không nghe. Bố còn giận và mắng tôi nữa. Giây phút này, được ở trong vòng tay ấm áp của mẹ, tôi lại hối hận vì đã không tin bố, rằng mẹ sẽ quay trở về.

Xem thêm:  Viết đoạn văn bình luận theo chủ đề: Tốc độ gia tăng dân số quá nhanh có ảnh hưởng rất lớn dến sự phát triển của đời sống xã hội

Cuộc sống từ nay lại là những ngày màu hồng. Chỉ có cha mẹ mới là người thương yêu mình nhất thôi. Tôi tự hứa sẽ là một đứa con thật ngoan ngoãn, học giỏi đề bù đắp lại cho mẹ những gì mẹ đã mất mát trong suốt thời gian qua. Cũng giống như mẹ sẽ bù đắp lại cho hai bố con khi mẹ vắng nhà. Tình mẹ thật ôi bao la, cao quý biết nhường nào!

Nhận thông báo qua email
Nhận thông báo cho
guest
0 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
DMCA.com Protection Status