Kể về một người bạn mới quen
Bài làm
Thật vui biết bao nhiêu khi trong đợt nghỉ hè này bố mẹ quyết định cho em về quê ngoại chơi. Em thích quê ngoại lắm, đó là một vùng quê thanh bình có những cánh diều, cánh cò bay la đà thật bao lâ và có không khí vô cùng trong lành khác hẳn với nơi bụi bặm ở thành phố mà em đang sống. Đặc biệt hơn ở đây em còn gặp được một người bạn mới quen nữa.
Quê em là một vùng quê nghèo, con người ở đây lại rất thân thiện nữa, em rất thích về quê vì cảm giác vô cùng yên bình và em lại được chơi cùng với các em, các anh chị con nhà bác, nhà cậu, mợ. Khi đã về đến quê hương em thích lắm. Nhìn quang cảnh có khác xưa một chút nhưng vẫn giữ được sự thôn quê năm nào. Ngôi nhà của ngoại em nằm ngay cạnh đường tàu, ba gian cũ kỹ, ngôi nhà như cũng đã được xây bằng thứ gạch mà lâu ngày đã bị đám rêu làm cho bị ngả màu xanh. Thế rồi ở trước mặt ngôi nhà là cánh đồng lúa lúc này đây như mới gặt xong, thêm với đó thì những gốc lúa trơ ra phơi mình dưới những cơn gió heo may và đang khô dần dần.
Em được lũ trẻ gọi đi trên đê thả diều, emm thích lắm nên xin đi ngay. Đi thả diều mà có rất nhiều nhóm cùng thả, không khí trở nên vui tươi hơn rất nhiều. Lúc đó có một cậu bé trông người cũng nhỏ nhắn lắm và cậu thả diều thật giỏi. Trong đám trẻ con thì diều của cậu bay cao nhất. Lấy làm không thích thú tẹo nào, em liền ra và bản cậu ý: Cậu kia! Cậu cậy dây diều dài nên thả được diều bay cao chứ gì? Nói thế mà cậu ta cũng chỉ cười rồi đáp lại “Mình thấy diều các cậu thả sợi dây cũng rất dài, tại sao lại không dùng nhỉ?” Nói thế em và đội thả diều của em cũng cho căng thêm dây diều nhưng cánh diều cứ chao chảo bay thấp hơn. Chúng em tức lắm.
Lúc đó làm hậm hựng lắm nhưng thật lạ cậu bạn đó lại nhờ người bạn khác giữ dây diều cho mình và sang nhóm tôi nói:
– Đây này, các cậu thả diều muốn bay cao thì đợi khi gió đến các cậu lới dây diều ra rồi giật giật sợi dây căng ra thì diều đón gió mới bay cao hơn. Qủa thực bây giờ tôi mới có dịp quan sát kỹ người bạn mới tài giỏi này. Dáng người cậu người nhỏ nhắn thế nhưng nhìn khuôn mặt xem chừng không ít tuổi hơn em, khi được hỏi thì bạn ý lại bằng tuổi em nên chúng em coi nhau là bạn. Cái nước da cậu đen nhém nhưng đôi mắt sáng có vẻ rất thông minh, thêm với đó là bộ trán cao và rộng của cậu. Màn chào hỏi và hỏi tên nhau em biết bạn tên là Nhân. Và cứ thế trong những ngày hè em và Nhân chơi rất thân với nhau. Mỗi khi có trò gì vui là Nhân lại rủ em đi chơi cùng nhóm bạn. Có đồ gì ngon là Nhân cũng hãy mang sang cho em. Chúng em thân thiết và trở thành bạn thân của nhau từ bao giờ không hay.
Thực sự chính sự niềm nở của Nhân không ngờ đã khiến một cậu bé khó tính như em mà bỗng nhanh chóng hòa nhập với vùng quê nơi đây nhanh chóng. Em thích lắm, nhờ có Nhân mà em biết thêm được biết bao nhiêu trò chơi của trẻ con ở nông thôi. Tất cả những thú chơi này khiến cho em cũng không bao giờ có thể quên được. Nhân còn là một cậu học sinh giỏi trong trường, Nhân kể cho em có biết bao nhiêu câu chuyện hay và em cũng quý bạn lắm. Nhưng chẳng mấy chốc mà kỳ nghỉ hè của em đã kết thúc, em lại phải về thành phố học tập. Thực sự em không muốn xa quê hương, xa ngoại và cả người bạn mới quen tên Nhân của em nữa.
Thế rồi điều gì đến cũng sẽ đến, trong khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi trôi đi nhanh chóng. Lúc đó em chia tay người bạn mới quen để về thành phố, em và Nhân cũng bảo nhau rằng sẽ liên lạc quan thư hoặc điện thoại, chúng em sẽ luôn giữ gìn tình bạn đẹp này.
Minh Tân