Phân Tích Bài Thơ Sóng Của Tác Giả Xuân Quỳnh

Đề bài: Phân Tích Bài Thơ Sóng Của Tác Giả Xuân Quỳnh

Bài làm

Nếu như “Biển nhớ” của Trịnh Công Sơn là những con sóng xa thẳm của một cuộc tình sắp chia ly thì “Sóng” của Xuân Quỳnh lại là những cung bậc cảm xúc nồng nàn và mãnh liệt của một tình yêu đang rực cháy trong trái tim người thiếu nữ trẻ tuổi hai lăm. “Sóng”, những con sóng của biển cả tình yêu, những con sóng của lòng người đang rạo rực. Và chính Xuân Quỳnh cũng đang muốn hòa mình vào đó. Những bài thơ của cô vẫn thường mang nhiều trắc ẩn, vừa hồn nhiên, tươi tắn, vừa chân thành, đằm thắm và luôn da diết trong khát vọng về hạnh phúc bình dị đời thường.

“Dữ dội và dịu êm

Ồn ào và lặng lẽ

Sông không hiểu nổi mình

Sóng tìm ra tận bể

Ôi con sóng ngày xưa

Và ngày sau vẫn thế

Nỗi khát vọng tình yêu

Bồi hồi trong ngực trẻ.”

Xuân Quỳnh – một nữ nhà thơ trẻ tuổi đã mang bao ước mơ và khát khao vào những con sóng của cuộc đời mình. Con sóng của tình yêu, của hoài bão, của tuổi trẻ. Khi dữ dội, lúc lại dịu êm, lúc ồn ào rồi lại lặng lẽ. Nhịp thơ nhẹ nhàng khiến ta liên tưởng đến những con sóng trong đêm tĩnh lặng vỗ nhẹ vào bờ, mơn chớn thảm cát của biển cả, cảm giác bình yên đến lạ. Ở đó, có một người con gái đang ôm ấp, đang thổn thức bao nỗi nhớ niềm thương muốn gửi đến người mình yêu ở phương xa. Là tâm trạng cô đang rối bời hay là “sông không hiểu nổi mình” nên “sóng tìm ra tận bể”? Hình ảnh vừa chân thật vừa mang ý nghĩa ẩn dụ về nỗi lòng của người con gái đang yêu. Sóng chạy từ sông ra biển lớn, còn tình yêu của cô từ trái tim nhỏ bé gửi đến một phương trời rất xa xăm, ở nơi ấy, cô tin rằng người mình yêu cũng đang dạt dào bao nhớ thương. Một tình yêu chân thành, một tình yêu chung thủy, như con sóng ngàn năm vẫn vậy, vẫn vỗ vào bờ mỗi khi cập bến.

Xem thêm:  Cảm nhận về hình ảnh người trai thời Trần sau khi học bài Thuật hoài của Phạm Ngũ Lão

Sóng vô tri vô giác, nhưng con sóng trong lòng Xuân Quỳnh thì lại khác. Con sóng ấy là con sóng của nỗi khát vọng tình yêu, của một tâm hồn trong trẻo đang hướng về nơi xa:

“Trước muôn trùng sóng bể

Em nghĩ về anh, em

Em nghĩ về biển lớn

Từ nơi nào sóng lên?

Sóng bắt đầu từ gió

Gió bắt đầu từ đâu?

Em cũng không biết nữa

Khi nào ta yêu nhau

Con sóng dưới lòng sâu

Con sóng trên mặt nước

Ôi con sóng nhớ bờ

Ngày đêm không ngủ được

Lòng em nhớ đến anh

Cả trong mơ còn thức

Dẫu xuôi về phương bắc

Dẫu ngược về phương nam

Nơi nào em cũng nghĩ

Hướng về anh – một phương.

Ở ngoài kia đại dương

Trăm ngàn con sóng đó

Con nào chẳng tới bờ

Dù muôn vàn cách trở.”

Nhớ người yêu, người con gái trẻ lặng lẽ trước biển cả nhưng nỗi nhớ da diết không thể nào dấu kín được. Mọi thứ xung quanh cô giờ tất cả đều được nhìn bằng con mắt của tình yêu. Thế nên:

“Em nghĩ về anh, em

Em nghĩ về biển lớn

Từ nơi nào sóng lên?….”

“Em” không hiểu sóng bắt đầu từ đâu, và gió bắt đầu từ nơi nào, cũng giống như tình yêu trong lòng “em”, “em” không biết nó có từ bao giờ, chỉ biết rằng, lúc này “em” đang rất nhớ anh. Có khi nào con sóng này chảy từ nơi anh đến nơi “em” rồi vỗ vào bờ cát trắng, mang theo bao yêu thương từ nơi ta đến với nhau? Hẳn là tình yêu và nỗi khát khao của người con gái trẻ lúc này đang dạt dào lắm, da diết lắm. Đã có những đêm thổn thức không ngủ được vì nhớ người yêu, giống như con sóng kia dù ở sâu trong đại dương, hay trên mặt nước cũng vẫn luôn vỗ vào bờ. Con sóng thủy chung như lòng người chân chất luôn dành cho người mình yêu. Giá lúc này, có một người cho Xuân Quỳnh dựa vào vai, cùng nhau thưởng thức hoàng hôn trên biển, cùng ngồi cho những con sóng lặng lẽ xô vào, tình yêu sẽ đẹp biết bao. Những nỗi nhớ niềm thương trong lòng cô cũng được đáp trả. Con sóng của đại dương, tình yêu mãnh liệt của tuổi trẻ, cả hai đã hòa nhập làm một. Dù con sóng có phải vượt qua muôn vời cách trở, nhưng rồi con nào cũng sẽ tới bờ. Như tình yêu của người con gái trẻ, dù có xa cách muôn trùng, nhưng rồi nhất định cũng sẽ có ngày được đỗ bến hạnh phúc.

Xem thêm:  Suy nghĩ về hai ý kiến: “Tất cả mọi điều trên thế giới này đều được hy vọng làm nên” và “Cuộc đời ngăn ngủi không cho phép ta hy vọng quá xa”

Xuân Quỳnh đã không ngại ngần bày tỏ tình yêu của mình một cách mạnh dạn và thẳng thắn. Nỗi khát vọng về tình yêu vẫn luôn rực cháy trong trái tim cô:

“Cuộc đời tuy dài thế

Năm tháng vẫn đi qua

Như biển kia vẫn rộng

Mây vẫn bay về xa

Làm sao được tan ra

Thành trăm con sóng nhỏ

Giữa biển lớn tình yêu

Để ngàn năm còn vỗ.”

Như một chân lý sâu sắc, tình yêu của Xuân Quỳnh cũng giống như biển kia, luôn rộng lớn bao la. Dù năm tháng có đi qua cũng không bao giờ làm phai mờ tình yêu ấy. Cô ước gì mình cũng được tan ra, được trở thành con sóng nhỏ trong cả biển lớn tình yêu, để mãi mãi được vỗ vào bờ, mãi mãi mang một tình yêu chân thành và chung thủy.

Xuyên suốt cả bài thơ, sóng và người đã luôn hòa nhập với nhau làm một. Giọng thơ khi nhịp nhàng, lúc lại dồn dập như những con sóng khi dữ dội, lúc lại dịu êm. Sóng vô tri vô giác nhưng tình yêu trong trái tim Xuân Quỳnh đã hóa sóng thành những nỗi nhớ cồn cào da diết. Những cung bậc cảm xúc của tình yêu ấy đã chảy vào lòng người đọc, khiến ai cũng ngưỡng mộ trái tim trong sáng của Xuân Quỳnh. Khác hẳn với những tình yêu vụ lợi, lệch lạc của một bộ phận trong giới trẻ hiện nay. Họ yêu nhau vượt qua những giới hạn của đạo đức, yêu vì tiền, vì dục vọng, vì những vật chất xa hoa… Thậm chí có cả thứ tình yêu gọi là trả thù…

Xem thêm:  Tả về con chó mà em đang nuôi

Những câu thơ ngắn gọn, xúc tích của Xuân Quỳnh đã vừa nói lên nỗi lòng nhớ thương da diết của người con gái xa cách người yêu, vừa thể hiện một tình yêu trong sáng, rất đáng trân trọng, nâng niu. Đồng thời, tình yêu ấy còn là lời nhắc nhở cho những cặp đôi đang yêu nhau, hãy yêu cho đúng đắn, yêu thật lòng và thủy chung. Bởi tình yêu là một tình cảm cao đẹp, một hạnh phúc lớn lao của con người.

Nhận thông báo qua email
Nhận thông báo cho
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
DMCA.com Protection Status