Đề bài: Vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh
Bài làm
Viết về tình yêu, mỗi nhà thơ, nhà văn có một cách thể hiện khác nhau trong tác phẩm của mình. Nếu tình yêu của Hồ Xuân Hương đầy ngang trái với Mảnh tình san sẻ tí con con (Tự Tình) thì Xuân Quỳnh lại rạo rực trong những xúc cảm bồi hồi của tình yêu qua hình ảnh những con sóng dạt dào ngoài biển cả bao la. Sóng – con sóng nghìn năm của thiên nhiên, con sóng vô bờ của tình yêu đang dâng trào trong trái tim người con gái trẻ. Ở đó, người đọc không những thấy được cảm hứng lớn về tình yêu của Xuân Quỳnh mà còn cảm nhận được vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong từng câu thơ.
Vẻ đẹp ấy trước hết thể hiện ở sự tế nhị, thầm kín và kín đáo của người con gái trước tình yêu. Trong xã hội cũ, người ta có những quan niệm rất khắt khe về tình yêu đôi lứa đối với phụ nữ. Nhưng đứng trước tình yêu mãnh liệt của cuộc đời mình, tác giả trữ tình đã khéo léo lồng ghép những cung bậc cảm xúc của tình yêu vào hàng nghìn con sóng đang trập trùng trước mắt:
Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể
Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ
Có vô vàn câu hỏi về tình yêu mà không một ai có thể trả lời bằng định nghĩa. Chỉ biết rằng nó giống như những con sóng kia, khi dữ dội khi dịu êm, lúc lại ồn ào hay lặng lẽ. Tình yêu cũng vậy, có những phút giây hạnh phúc vui cười nhưng những có những khoảnh khắc nhớ nhung trong nỗi buồn vì xa cách. Hai chữ “tình yêu” đôi khi khiến người ta không hiểu nổi mình, như con sóng phải tìm ra tận bể. Sự thầm kín của tình yêu đến lúc này dường như muốn bật ra khỏi trái tìm người đang yêu với lời thề chung thủy: Ôi con sóng ngày xưa Và ngày sau vẫn thế, luôn dạt dào một mối tình son sắt thủy chung.
Vì yêu, vì nặng lòng nặng nặng nghĩa, nên dù có phải vượt qua bao gian truân vất vả, hay xa cách nghìn trùng, tình yêu của người phụ nữ vẫn luôn vững vàng và ẩn chứa nhiều xúc cảm thân thương.
Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?
Sông bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu?
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau
Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức
Dẫu xuôi về phương bắc
Dẫu ngược về phương nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh – một phương.
Từ sự thầm kín, riêng tư, người phụ nữ đã mạnh dạn thể hiện những nỗi niềm của mình và gửi gắm nó trong hàng nghìn con sóng dưới lòng sâu. Sóng vô định nhưng lòng người luôn có hướng – một hướng duy nhất là hướng về anh. Để từ đó, dù có phải vượt qua muôn trùng sóng bể, người phụ nữ vẫn quyết giữ trọn lòng mình với người yêu. Dù không biết tình yêu ấy xuất phát từ đâu, có từ bao giờ, như con sóng ki lớn lên tự nơi nào, chỉ biết rằng ta yêu nhau. Yêu bằng tình yêu chung thủy, trong sáng và mãnh liệt vô cùng, khiến người phụ nữ ngày đêm không ngủ được, Cả trong mơ còn thức. Có lẽ đó là đặc điểm chung của người phụ nữ khi yêu thật lòng. Những nỗi nhớ người yêu cùng lời thề hẹn ước làm cho tim ai thổn thức, ngủ không yên. Như những con sóng kia vì đâu mà cứ dạt dào xô mình vào bờ cát trắng không thôi? Nhịp thơ mỗi lúc lại dồn dập hơn, tha thiết hơn, đôi khi như tiếng nấc lòng da diết của người phụ đã quá lâu ngày chưa được gặp lại người yêu. Nhưng dù có thế nào đi nữa, cô gái vẫn luôn giữ vững lòng mình, luôn chung thủy với tình yêu mình đã chọn.
Dẫu xuôi về phương bắc
Dẫu ngược về phương nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh – một phương
Tình yêu lớn lao ấy là sức mạnh, là động lực để người phụ nữ luôn hướng về anh giữa bao ngã rẽ cuộc đời.
Mặc cho thời thế định kiến, quan niệm khắt khe này nọ, chỉ cần biết rằng tình yêu của mình là tình yêu trong sáng và chân chính, người phụ nữ vẫn quyết một lòng gìn giữ tình yêu ấy đến cùng.
Ở ngoài kia đại dương
Trăm ngàn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vàn cách trở
Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa
Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ
Tình yêu ngày càng lớn hơn. Tình yêu không chỉ đơn thuần là con sóng nhỏ nữa mà là cả đại dương mênh mông – nơi mà không ai có thể đong đo đếm được có bao lượng nước. Giống như tình yêu người phụ nữ lúc này, không có từ ngữ nào có thể lột tả được hết những cảm xúc mãnh liệt và nhớ nhung vô cùng. Những con sóng dù không biết có từ đâu, và dù phải vượt qua muôn vời cách trở nhưng Con nào chẳng tới bờ. Người phụ tin rằng tình yêu của mình cũng vậy, tuy không biết điểm xuất phát nhưng đã chắc chắn có đích đến. Dẫu năm tháng có dài rộng, dẫu biển lớn mênh mông hay cuộc đời có bao trắc trở khó khăn, chỉ cần có niềm tin, tình yêu vẫn luôn ấm nồng, hạnh phúc. Đến lúc này, người phụ nữ không còn dấu giếm tình yêu trong sự thầm kín nữa, tình yêu đã được bộc bạch một cách trực tiếp, thẳng thắn:
Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ
Đời người có giới hạn, nhưng tình yêu là vô hạn. Bài thơ của Xuân Quỳnh đã dội vào lòng người đọc những con sóng dạt dào khi mạnh mẽ, khi dịu êm. Qua đó, thể hiện vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ truyền thống Việt Nam: kín đáo, riêng tư nhưng luôn mạnh mẽ và đặc biệt luôn thủy chung với tình yêu mình đã chọn.